6. Đức Chúa Trời là Đấng thế nào?
Ngài là Đấng vô cùng kỳ diệu, vượt hẳn trí tuệ loài người.
Bản chất của Đức Chúa Trời:
Đấng Thần Linh:vô hình, không có thể chất, không bị vật chất hạn chế.
Đức Chúa Trời là thần, nên ai thờ lạy Ngài thì phải lấy tâm thần và lẽ thật mà thờ lạy.(Giăng 4:24).
Đấng Tự Hữu Hằng Hữu:tự nhiên hiện hữu và hiện hữu đời đời.
Đức Chúa Trời phán rằng: Ta là Đấng Tự Hữu Hằng Hữu; rồi Ngài lại rằng: Hãy nói cho dân Y-sơ -ra-ên như vầy: Đấng Tự hữu đã sai ta đến cùng các ngươi.(Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14).
Đấng Bất Biến:không thay đổi.
Vì Ta là Đức Giê-hô-va, Ta không bao giờ thay đổi; bởi cớ đó, các ngươi là con trai Gia-cốp, chẳng bị diệt vong.(Ma-la-chi 3:6).
Thuộc tính của Đức Chúa Trời(Phẩm tính thiên thượng):
- Toàn Năng:Làm được mọi sự.
Bởi vì không việc chi Đức Chúa Trời chẳng làm được.(Lu-ca 1:37).
- Toàn Tri:Biết tất cả mọi sự.
Vì nếu lòng mình cáo trách mình, thì Đức Chúa Trời lại lớn hơn lòng mình nữa, và biết cả mọi sự.(I Giăng 3:20).
- Toàn Tại:Cùng một lúc, Ngài hiện diện ở khắp mọi nơi.
Đức Giê-hô-va phán: Có người nào có thể giấu mình trong các nơi kín cho ta đừng thấy chăng? Đức Giê-hô-va phán: Há chẳng phải ta đầy dẫy các từng trời và đất sao?(Giê-rê-mi 23:24).
Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã dò xét tôi, và biết tôi. Chúa biết khi tôi ngồi, lúc tôi đứng dậy; Từ xa Chúa hiểu biết ý tưởng tôi. Chúa xét nét nẻo-đàng và sự nằm-ngủ tôi, Quen biết các đường-lối tôi. Vì lời chưa ở trên lưỡi tôi, Kìa, hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã biết trọn hết rồi. Chúa bao phủ tôi phía sau và phía trước, Đặt tay Chúa trên mình tôi…. Sự tri thức dường ấy, thật diệu kỳ quá cho tôi, Cao đến đổi tôi không với kịp!(Thi Thiên 139:1-6).
Tôi sẽ đi đâu xa Thần Chúa? Tôi sẽ trốn đâu khỏi mặt Chúa? Nếu tôi lên trời, Chúa ở tại đó, Ví tôi nằm dưới âm-phủ, kìa, Chúa cũng có ở đó. Nhược bằng tôi lấy cánh hừng đông, Bay qua ở tại cuối cùng biển, Tại đó tay Chúa cũng sẽ dẫn dắt tôi, Tay hữu Chúa sẽ nắm-giữ tôi. Nếu tôi nói: Sự tối tăm chắc sẽ che khuất tôi, Ánh sáng chung quanh tôi trở nên đêm tối, Thì chính sự tối tăm không thể giấu chi khỏi Chúa, Ban đêm soi sáng như ban ngày, Và sự tối tăm cũng như ánh sáng cho Chúa.(Thi Thiên 139:7-12).
Mỹ đức của Đức Chúa Trời(Phẩm tính đạo đức):
Thánh khiết:
Hãy nên thánh, vì ta là thánh.(I Phi-e-rơ 1:16)
Công bình:
Công việc của Hòn Đá là trọn vẹn; Vì các đường lối Ngài là công bình. Ấy là Đức Chúa Trời thành tín và vô tội; Ngài là công bình và chánh trực.(Phục Truyền Luật Lệ Ký 32:4).
Yêu thương:
Ai chẳng yêu, thì không biết Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là sự yêu thương. Lòng Đức Chúa Trời yêu chúng ta đã bày tỏ ra trong điều nầy: Đức Chúa Trời đã sai Con một Ngài đến thế gian, đặng chúng ta nhờ Con được sống.(I Giăng 4:8-9).
Thành tín:
Đấng đã gọi anh em là thành tín, chính Ngài sẽ làm việc đó.(I Tê-sa-lô-ni-ca 5:24).
7. Nhờ đâu biết được Đức Chúa Trời như vậy?
Nhờ ba nguồn: Lương tâm, vũ trụ và Kinh Thánh
Lương tâm: Nhờ có lương tâm là một bản năng thiên phú mà con người không cần ai dạy, tự nhận biết Đức Chúa Trời.
Họ tỏ ra rằng việc mà luật pháp dạy biểu đã ghi trong lòng họ: chính lương tâm mình làm chứng cho luật pháp, còn ý tưởng mình khi thì cáo giác mình, khi thì binh vực mình.(Rô-ma 2:15).
Vũ trụ: Cả vũ trụ vô hạn, tuyệt diệu, trật tự chứng minh phải do một Đấng Vĩnh Hằng, Toàn Tri, Toàn Năng, Toàn Tại dựng nên nó. Đấng đó chính là Đức Chúa Trời.
Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, Bầu trời giải-tỏ công việc tay Ngài làm.(Thi Thiên 19:1).
Kinh Thánh: Kinh Thánh nói cho chúng ta biết về Đức Chúa Trời.
Cả Kinh Thánh đều là bởi Đức Chúa Trời soi dẫn, có ích cho sự dạy dỗ, bẻ trách, sửa trị, dạy người trong sự công bình.(II Ti-mô-thê 3:16).
8. Chúng ta phải có thái độ nào đối với Đức Chúa Trời?
Chúng ta phải yêu kính Ngài, thờ phượng Ngài, và làm rạng danh Ngài:
Yêu kính Ngài:
Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết trí, và hết sức mà yêu kính Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.(Mác 12:30)
Thờ phượng Ngài:
Xin hãy đến, chúng ta hãy sấp mình xuống thờ lạy Chúa;Chúng ta hãy quỳ gối xuống trước mặt CHÚA, Đấng Tạo Hóa của chúng ta.Vì Ngài là Đức Chúa Trời của chúng ta, Chúng ta là con dân của đồng cỏ Ngài, Là đàn chiên do tay Ngài dìu dắt.(Thi Thiên 95:6-7).
Nếu anh em chẳng thích phụng sự Đức Giê-hô-va thì ngày nay hãy chọn ai mà mình muốn phụng sự, hoặc các thần mà tổ phụ anh em đã phụng sự bên kia sông, hoặc các thần của dân A-mô-rít trong xứ mà anh em ở. Nhưng tôi và gia đình tôi sẽ phụng sự Đức Giê-hô-va.(Giô-suê 24:15).
Làm rạng danh Ngài:
Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hoặc làm bất cứ việc gì, hãy làm tất cả vì vinh quang của Đức Chúa Trời.(I Cô-rinh-tô 10:31).
9. Đức Chúa Trời dựng nên trời đất muôn vật bằng cách nào?
Đức Chúa Trời đã dùng Lời của Ngài mà dựng nên trời đất và muôn vật.
Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất.(Sáng Thế Ký 1:1).
Bởi đức tin, chúng ta biết rằng thế gian đã làm nên bởi lời của Đức Chúa Trời, đến nỗi những vật bày ra đó đều chẳng phải từ vật thấy được mà đến.(Hê-bơ-rơ 11:3).
10. Trong muôn vật mà Đức Chúa Trời đã dựng nên loài nào quí hơn cả? Là loại người. Vì:
Chỉ có loài người được Chúa lấy đất nắn nên rồi hà sinh khí vào lỗ mũi mà trở thành một loài sanh linh.
Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh(Sáng Thế Ký 2:7).
Chỉ có loài người được Đức Chúa Trời dựng nên giống như hình Ngài và tượng Ngài, là giống như bản tánh thánh khiết và công nghĩa của Ngài.
Đức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất.(Sáng Thế Ký 1:26).
Và mặc lấy người mới, tức là người đã được dựng nên giống như Đức Chúa Trời, trong sự công bình và sự thánh sạch của lẽ thật.(Ê-phê-sô 4:24)
Chỉ loài người được quyền quản trị muôn loài mà Đức Chúa Trời đã dựng nên.
Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động trên mặt đất.(Sáng 1:28)
Chỉ có loài người được thông công với Đức Chúa Trời và tôn thờ Ngài.
Sết cũng sanh được một con trai, đặt tên là Ê-nót. Từ đây, người ta bắt đầu cầu khẩn danh Đức Giê-hô-va.(Sáng Thế Ký 4:26).
Chỉ có loài người có linh hồn vô giá và bất diệt.
Và bụi tro trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó.(Truyền Đạo 12:7).