CÔ BÉ KHÔNG CÓ TỔ QUỐC!
Năm 1921, có một cặp vợ chồng giáo sỹ tên là David và Svea Flood và một cậu con trai hai tuổi từ Thuỵ Điển đến một vùng đất nằm giữa Châu Phi, lúc ấy còn gọi là Congo thuộc nước Bỉ. Tại đó, họ gặp một cặp vợ chồng khác cũng đến từ Bắc Âu tên là Erickson.
Nhóm bốn người này cùng tìm kiếm sự hướng dẫn từ Đức Chúa Trời. Với lòng khiêm nhường, tận hiến và hy sinh, họ cảm nhận Đức Chúa Trời kêu gọi họ phải rời trạm truyền giáo trung tâm để mang Phúc Âm đến một miền đất xa xôi.
Đây thực sự là một bước đi vĩ đại của đức tin. Khi đến một ngôi làng có tên là N’dolera, họ bị người trưởng bản khước từ vì ông sợ rằng nếu để cho những nhà truyền giáo này vào thì những vị thần địa phương sẽ bị bỏ rơi. Vì thế hai cặp vợ chồng quyết định đi khoảng 1km lên trên một sườn đồi gần đó và xây hai căn nhà nhỏ bằng đất để sinh sống.
Họ cầu nguyện cho một sự bứt phá thuộc linh, nhưng điều đó đã không xảy ra. Người duy nhất từ cái làng đó được tiếp xúc với họ là một cậu bé. Cậu ta được phép bán gà và trứng cho họ hai lần một tuần. Svea Flood, một người phụ nữ nhỏ nhắn, chỉ cao hơn 1,5m quyết định rằng nếu đây là người Châu Phi duy nhất mà cô được nói chuyện thì cô sẽ thử đưa cậu bé này đến với Chúa Giê-xu. Và thực tế là cô đã thành công.
Nhưng ngoài việc đó ra không còn điều gì đáng khích lệ cả. Trong khi đó, bệnh sốt rét lần lượt lây nhiễm cho từng người trong đội truyền giáo này. Cuối cùng, gia đình Erickson không chịu được nữa, họ phải quay trở lại trạm truyền giáo trung tâm. Chỉ còn David và Svea Flood là vẫn ở lại làng N’dolera.
Thế rồi Svea có thai đứa con thứ hai trong một hoàn cảnh hết sức khó khăn tại một nơi hoang dã như vậy. Khi cô sinh con, người trưởng bản đã mềm lòng hơn một chút và cho phép một bà đỡ đến để giúp cô. Một bé gái đã ra đời và bố mẹ đặt tên cho em là Aina.
Ca sinh nở đã vắt kiệt sức của Svea Flood, vốn đã rất yếu sau những cơn sốt rét. Ca sinh nở này đã hạ gục cô, cô chỉ còn kéo dài được sự sống thêm 17 ngày.
Lúc đó tấm lòng David Flood dường như tan nát. Anh đào một ngôi mộ sơ sài để chôn cất người vợ 27 tuổi của mình rồi đưa hai đứa con trở về trạm truyền giáo trung tâm.
Trao bé gái lại cho gia đình Erickson, anh thở dài: “Tôi sẽ quay trở về Thuỵ Điển. Vợ tôi đã qua đời và dĩ nhiên tôi không thể chăm sóc được bé gái này. Đức Chúa Trời đã huỷ hoại cuộc đời tôi.”
Sau đó, anh ra bến cảng và trở về quê hương. Và thế là không những anh từ bỏ sự kêu gọi của mình mà từ bỏ luôn chính Đức Chúa Trời nữa.
Tám tháng sau, cả hai vợ chồng Erickson đều bị nhiễm một căn bệnh kỳ lạ và qua đời cách nhau vài ngày. Bé gái được giao lại cho một gia đình giáo sỹ người Mỹ. Họ sửa tên của em bé từ tiếng Thụy Điển thành “Aggie”. Khi em bé được ba tuổi, họ đưa em về Mỹ. Gia đình mới này rất yêu quý bé gái và họ sợ rằng nếu họ quay trở lại Châu Phi thì có thể sẽ có những rắc rối về pháp lý khiến họ không tiếp tục được nuôi dưỡng em nữa. Vì vậy, họ quyết định ở lại Mỹ và hoạt động với tư cách mục sư của hội thánh địa phương thay vì đi truyền giáo ở phương xa. Và như vậy, cô bé đã lớn lên ở bang Nam Dakota (South Dakota).
Khi lớn lên, cô gái vào học tại trường Kinh Thánh North Central Bible College. Rồi cô gặp gỡ và lập gia đình với một thanh niên tên là Dewey Hurst. Thời gian trôi qua. Gia đình Aggie và Dewey Hurst gặt hái được nhiều kết quả trong công tác phục vụ Chúa. Aggie sinh bé gái đầu lòng, rồi thêm một bé trai. Cùng lúc, người chồng của cô được bổ nhiệm làm chủ tịch một trường đại học Cơ đốc tại vùng Seattle, tại đó Aggie tò mò khi tìm thấy rất nhiều di sản thuộc linh từ vùng Bắc Âu.
Một ngày kia, một tờ tạp chí tôn giáo Thuỵ Điển xuất hiện trong hòm thư của nhà cô. Cô không biết ai gửi, và tất nhiên cô chẳng đọc được một chữ nào trong đó cả. Nhưng khi cô lật giở các trang tạp chí, đột nhiên có một bức ảnh khiến cô rất chú ý. Trong một khung cảnh hoang sơ tại một ngôi làng, có một ngôi mộ với cây thánh giá màu trắng, trên đó có ghi dòng chứ SVEA FLOOD.
Aggie vội vàng lái xe tới trường đại học gặp một giảng viên đại học mà cô biết có thể dịch bài viết này giúp cô.
– “Bài viết nói về điều gì vậy?” – Cô hỏi.
Người giảng viên tóm tắt: “À, câu chuyện kể về những giáo sỹ đến vùng N’dolera, Châu Phi trước đây rất lâu…một bé gái da trắng sinh ra…người mẹ qua đời…một cậu bé Châu Phi được biết đến Chúa Giê-xu…rồi sau đó, khi tất cả những giáo sỹ da trắng đã dời đi, cậu bé trưởng thành và thuyết phục được người trưởng bản cho phép cậu xây một ngôi trường học trong làng. Bài báo nói rằng dần dần người thanh niên ấy đã đưa tất cả các học trò của mình đến với Chúa Giê-xu…rồi các em học sinh cũng đưa bố mẹ của mình đến với Chúa Giê-xu…và ngay cả người trưởng bản cuối cùng cũng đã tin nhận Chúa. Ngày nay đã có 600 Cơ-đốc nhân tại ngôi làng đó. Tất cả bắt đầu từ sự hy sinh của David và Svea Flood…
Nhân dịp kỷ niệm 25 năm ngày cưới, trường Đại Học Cơ- đốc đã tặng cho Aggie và Dewey Hurst món quà là một kỳ nghỉ ở Thuỵ Điển và họ đã lên đường.
Tại đó, Aggie tìm mọi cách để gặp người cha ruột của mình. Lúc ấy David Flood đã già, đã đi bước nữa và có bốn người con với người vợ thứ hai. Ông chìm đắm trong rượu. Gần đây, ông bị một cơn đột quỵ. Ông vẫn còn cay đắng về quá khứ và ông thiết lập một quy tắc trong gia đình: “Không bao giờ được nhắc đến Đức Chúa Trời, vì Ngài đã lấy đi tất cả những gì mà ông yêu quý.”
Sau cuộc gặp cảm động với những em cùng cha khác mẹ, Aggie nói với họ là mình muốn gặp bố. Họ do dự nói: “Chị có thể nói chuyện với bố mặc dù bây giờ ông rất yếu. Nhưng chị cần biết là mỗi khi bố mà nghe nhắc đến Đức Chúa Trời là ông lại nổi khùng lên đấy”.
Aggie không nản lòng. Bước chân vào căn phòng bẩn thỉu đầy những vỏ chai rượu. Cô thấy một ông già bảy mươi ba tuổi nằm trên một cái giường ọp ẹp. Cô đến gần và khẽ chào: – “Con chào Bố!”
Ông quay lại và bật khóc. “Aina,” – ông nói – “Bố chẳng bao giờ muốn bỏ con lại nơi đó”.
– “Mọi việc vẫn ổn bố ạ” – cô trả lời rồi nhẹ nhàng ôm lấy ông.
– “Đức Chúa Trời đã chăm sóc con.”
Ông cụ đột nhiên trở nên lạnh lùng và nước mắt ngừng rơi:
– “Đức Chúa Trời à? Đừng nói đến điều ấy nữa! Ngài đã quên tất cả chúng ta rồi. Cuộc sống của chúng ta trở nên tồi tệ như thế này là vì Ngài”. Nói rồi ông quay mặt vào tường.
Aggie khẽ vuốt ve bố, không nản lòng, cô nói tiếp:
– “Bố à, con có một câu chuyện muốn kể cho bố, và nó là câu chuyện có thật. Bố đã không đến Châu Phi một cách vô nghĩa. Mẹ cũng không chết một cách vô ích. Cậu bé mà bố mẹ đưa đến với Chúa Giê-xu nay đã trưởng thành và đã đưa cả làng đó đến với Chúa Giê-xu. Hạt giống nhỏ mà bố mẹ gieo đã lớn lên và vẫn tiếp tục lớn. Bây giờ đã có 600 người Châu Phi đang phục vụ Chúa tại đó bởi vì bố mẹ đã trung tín với sự kêu gọi của Đức Chúa Trời trên bố mẹ…
“Bố à, Chúa Giê-xu yêu bố. Ngài không bao giờ ghét bố cả.”
Ông cụ ngoảnh mặt lại nhìn con gái. Cơ thể của ông dần thả lỏng. Ông bắt đầu nói chuyện thoả mái hơn và cuối buổi trưa hôm đó, ông đã quay trở lại với Đức Chúa Trời, Đấng mà ông đã cảm thấy cay đắng trong suốt nhiều thập niên qua.
Trong vài ngày sau đó, hai bố con có nhiều thời gian ấm áp bên nhau. Rồi cũng đến lúc Aggie và chồng phải quay trở về Mỹ. Vài tuần sau, David Flood từ giã trần gian và trở về với cõi đời đời.
Vài năm sau, Aggie và Dewey Hurst tham gia một hội nghị lãnh đạo truyền giáo tại thủ đô London của nước Anh. Trong hội nghị đó, có một báo cáo từ đất nước Zaire (Trước đây là Congo thuộc Bỉ). Người mục sư trưởng của một Hội thánh có gần 110.000 tín đồ tại đất nước đó đã chia sẻ một cách say sưa về sự phát triển của Tin Lành trên đất nước ông. Aggie nôn nóng chờ đợi cho đến lúc gặp được người đàn ông này và hỏi ông rằng ông có biết về David và Svea Flood không?
– “ Dĩ nhiên, thưa cô!”, người đàn ông trả lời qua phiên dịch từ tiếng Pháp sang tiếng Anh.
– “Chính Svea Flood là người đã đưa tôi đến với Chúa Giê-xu. Tôi chính là cậu bé đã mang thực phẩm đến đến cho bố mẹ cô trước khi cô ra đời. Thực ra, mộ của mẹ cô và những kỷ niệm về bà đều được tất cả chúng tôi trân trọng và lưu giữ cẩn thận.”
Rồi ông ôm cô rất lâu và vô cùng xúc động. Ông nói tiếp: “Cô cần phải đến Châu Phi để chứng kiến tận mắt những gì đã xảy ra, vì mẹ cô là người rất nổi tiếng trong lịch sử của chúng tôi.”
Và hai vợ chồng Aggie Hurst đã làm như vậy. Họ đã đến Châu Phi và được đông đảo dân làng chào đón hết sức nồng nhiệt. Cô còn được gặp cả người đàn ông mà chính bố cô đã thuê để đưa cô từ trên đồi xuống trong một cái cái nôi làm bằng võng nhiều năm trước.
Giây phút hồi hộp và cảm động nhất là khi người mục sư đưa Aggie ra thăm mộ của mẹ cô, nơi có cây thánh giá màu trắng. Tại đó, cô đã quỳ xuống cầu nguyện và dâng lên Chúa lời cảm tạ.
Hôm đó tại Hội thánh, người mục sư đã đọc to câu Kinh Thánh trong sách Phúc âm Giăng 12:24:
“Thật, Ta bảo thật các ngươi: Nếu hạt lúa mì không rơi xuống đất và chết đi, nó vẫn chỉ là một hạt thôi; nhưng nếu chết đi, nó được kết quả nhiều”.
Rồi ông đọc tiếp câu kinh thánh trong Thi Thiên 126:5
“Người nào gieo giống trong nước mắt sẽ gặt hái cách vui mừng”.
(Trích từ tuyển tập Aggie: Câu chuyện cảm động về một cô bé không có tổ quốc, tác giả Aggie Hurst, Nhà Xuất bản: Gospel Publishing House, Springfield, Missouri)